Các cơ chế lấy nét của các mô-đun máy ảnh chủ yếu bao gồm các loại sau:
Phương pháp này xác định vị trí tiêu điểm bằng cách phân tích sự thay đổi trong đối sáng hình ảnh. Tiêu điểm được coi là chính xác khi đối sáng đạt đến đỉnh điểm của nó.
Kỹ thuật này sử dụng các pixel phát hiện pha dành riêng để đo độ chênh lệch pha của ánh sáng từ vật thể, cho phép xác định nhanh vị trí lấy nét. PDAF thường nhanh hơn CDAF, đặc biệt là trong điều kiện ánh sáng yếu.
Chế độ Lấy nét Thủ công (MF):
Người dùng điều chỉnh vị trí lấy nét bằng cách xoay ống kính hoặc sử dụng thanh trượt trên giao diện máy ảnh hoặc điện thoại. Phương pháp này thường được sử dụng trong các tình huống cần kiểm soát chính xác về việc lấy nét, như chụp ảnh macro.
Vị trí tiêu điểm của mô-đun camera là cố định và phù hợp cho các cảnh vật mà không cần điều chỉnh khoảng cách tiêu cự, chẳng hạn như một số ứng dụng an ninh.
Laser/Infrared Assisted Auto Focus (Laser/Infrared AF): được dịch sang Tiếng Việt là "Laser/Infrared Hỗ trợ tự động lấy nét (Laser/Infrared AF)".
Phương pháp này sử dụng laser hoặc vào
Ánh sáng hồng ngoại giúp tập trung, đặc biệt trong điều kiện ánh sáng yếu, nâng cao độ chính xác và tốc độ của việc lấy nét.
Hệ thống lấy nét Hybrid (Hybrid AF):
Hệ thống này kết hợp những ưu điểm của cả công nghệ lấy nét PDAF và DAF. Nó thường được sử dụng trong các máy ảnh và điện thoại cao cấp để cung cấp hiệu suất lấy nét tự động nhanh chóng và chính xác.
Tự động lấy nét kép (Dual Pixel AF)
Mỗi pixel bao gồm hai photodiode có thể đo độ chênh lệch pha đồng thời, cung cấp hiệu suất lấy nét chính xác hơn.
Tự động lấy nét theo cảm biến độ sâu (Depth Sensing AF):
Phương pháp này sử dụng cảm biến độ sâu (như ToF, ánh sáng cấu trúc) để đo khoảng cách đến vật thể, từ đó hỗ trợ lấy nét. Công nghệ này đặc biệt hữu ích trong điều kiện ánh sáng yếu.
Mỗi phương pháp tập trung có đặc điểm riêng và các tình huống áp dụng khác nhau. Việc lựa chọn phương pháp nào phụ thuộc vào yêu cầu cụ thể của ứng dụng và điều kiện môi trường.